Bảo Bình's

ngôn ngữ từ trái tim

IM LẶNG, LẮNG NGHE MÌNH

Bằng cấp, danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người lạc đường không thể về nhà được.

Ai chứa đầy kiến thức thì dễ… điếc trước lời phải trái. Khi hai người đối thoại, một người thường đưa ” cái biết của mình ” (ngã kiến) vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được điều gì cả…

Có một câu nói ở đâu đó mà tôi đã đọc được, rằng: ” Một người có tài ăn nói không bằng một người giỏi lắng nghe “. Như thế người ” giỏi lắng nghe ” xem ra họ còn có tài hơn cả người ăn hay nói giỏi? Đúng vậy, bởi vì họ đã chinh phục được cái tham của chính họ, một cái tham mà ít ai nhận diện rõ đó là ” Tham nói ”.

Một người vợ thường đi chùa và càng ngày cô ta càng trở nên ít nói, người chồng mới thở than cùng bạn của mình:

– Có lẽ mình phải xin ly dị.

– Sao vậy?

– Vợ mình nửa năm nay không thèm nói với mình một câu nào.

– Cậu điên à! Biết tìm đâu ra một ” Người Vợ Tuyệt Vời ” như thế.(*__*)

Phải chăng, có đôi khi biết im lặng là vô tình ta đã… ban cho người khác một ân huệ rồi!

Bạn có biết khi bạn… chìm sâu trong im lặng, bạn có thể nghe được cả thế giới, cả muôn loài và ngay cả chính bạn nửa không?…

Xin mời bạn cùng tôi nghe một đoạn nhạc và cũng để tôi kết thúc mẫu tùy bút này…

Im lặng dòng sông tôi đã lắng nghe

Im lặng ngọn đồi tôi đã lắng nghe

Im lặng thở dài tôi đã lắng nghe

Tôi đã lắng nghe im lặng thở dài…

…….

Khi hoa héo khô im lặng nụ tàn

Tôi đang lắng nghe, tôi đang lắng nghe

Tôi đang lắng nghe im lặng đời mình. (TCS)

Bodhgaya ” mùa Tịch lặng của riêng tôi ”.

20/Jan.2013

Nhu Rua’

__(())__

Bình luận về bài viết này »